12 năm trước, Ngọc Hân đăng quang ngôi vị Hoa hậu Việt Nam 2010, khi vừa tròn 21 tuổi. Chị có còn nhớ những ký ức về cuộc thi năm ấy?
– Đó là cuộc thi Hoa hậu diễn ra vào năm đầu tiên của thiên niên kỷ mới với chủ đề “Phụ nữ Việt nghìn năm hương sắc”. Khi ấy, tôi đã có gần 10 năm làm người mẫu, chụp bìa cho nhiều tạp chí bán chạy bậc nhất thời ấy như Hoa học trò, 2Đẹp và trình diễn trên các sân khấu thời trang chuyên nghiệp.
Bước vào năm cuối cùng của thời sinh viên, tôi quyết định mình phải làm gì đó ấn tượng kỷ niệm thời thanh xuân của chính mình. Cũng đúng lúc đó, bạn Phước Hạnh (Top 10 Hoa hậu Việt Nam 2010 – pv) rủ rê tôi cùng nộp đơn đi thi Hoa hậu.
Có nhiều kinh nghiệm như vậy, chắc hẳn chị không hề bất ngờ khi mình được xướng tên trong đêm chung kết?
– Không, ngược lại chứ. Tôi không hề ngờ tới và ngay cả gia đình, những người thân thiết với tôi cũng vậy. Lý do là bởi những chuyên gia make up, nhà thiết kế xung quanh tôi đều nói: Chẳng ai chọn người mẫu chuyên nghiệp làm hoa hậu, ban giám khảo sẽ ưu tiên những gương mặt mới. Tôi xác định, cuộc thi này là một lần du lịch miễn phí cùng với bạn bè. Khi tôi xin phép gia đình, bố mẹ tôi còn bảo: “Thôi con đi thi làm gì, tập trung mà học nốt năm cuối đi, cứ lan man để làm gì”.
Trong hành trình thi, tôi cũng rất vô tư, không chú trọng tới việc giữ ngoại hình. Ngày nào tập luyện xong, mệt và đói quá, tôi đều lao thẳng vào phòng ăn chứ không về phòng tắm rửa, make up như các bạn. Tôi còn nhớ khi ấy, có anh, chị phóng viên lo lắng: “Hân ơi, em ăn nhiều vậy không sợ tăng cân à?” (cười).
Đêm chung kết cuộc thi, bố tôi ban đầu định không tham dự, sau nghĩ thế nào, ông quyết định lên Tuần Châu để đón con gái về nhà. Ông mua cho tôi một bó hoa, nhưng quên luôn bó hoa ở trong khách sạn.
Có lẽ giờ ông đang nghĩ, cũng may là năm ấy, cô con gái 21 tuổi đã quyết định cãi lời bố mẹ?
– Thật ra thì trước giờ tính tôi vẫn như vậy. Năm ngoái, khi tôi đầu tư tiền tỷ vào một dự án, bố mẹ tôi lại thêm một phen choáng váng. Ông bà gọi điện hỏi: “Ơ, con làm gì thế hả Hân, sao không nói với bố mẹ?” Tôi trả lời: “Thì con vẫn thế mà, hồi trước làm gì con cũng có nói đâu”.
Còn nhớ, năm ấy, lúc tôi đăng quang, bố mẹ tôi choáng váng vô cùng. Sau đó, có tin đồn bố tôi làm giám đốc, bỏ tiền mua giải, ông lại càng “sốc” hơn nữa.
Khi ấy, tôi cũng từng trò chuyện với ông và vẫn nhớ cảm giác ngỡ ngàng của ông khi nghe những tin đồn về mình…
Cha tôi là dân kỹ thuật. Ông thẳng, thật lắm, không thích màu mè. Là con gái của ông, tôi cũng ảnh hưởng rất nhiều về tính cách.
Càng ngày càng nhiều cuộc thi nhan sắc xuất hiện, bên cạnh các cuộc thi lớn và đã có uy tín lâu năm. Nhiều khán giả cho rằng, việc thi Hoa hậu, hoa khôi ở Việt Nam đang hỗn loạn. Là một hoa hậu, Ngọc Hân nghĩ sao về điều này?
– Trên góc độ một nhà đầu tư, một người làm kinh tế, tôi cho rằng điều này phù hợp với xu thế của thị trường, đáp ứng quy luật cung – cầu hiện có. Tại một đất nước mà người dân ưa chuộng các cuộc thi sắc đẹp, ắt hẳn sẽ có những người kinh doanh, phát triển thị trường này. Có thể trên truyền thông hay mạng xã hội, chúng ta hay nói về việc nở rộ các cuộc thi hoa hậu. Nhưng hãy thử nghĩ xem, nếu không ai quan tâm, những cuộc thi đó có xuất hiện và tồn tại hay không?
Đối tượng của thị trường này, có lẽ là những người phụ nữ có điều kiện về tài chính, nhưng lại không được công nhận về nhan sắc khi còn trẻ?
– Chính xác là như thế. Họ cần một danh hiệu. Đây cũng là ham muốn bình thường của phụ nữ thôi và nó đáng được tôn trọng. Chưa kể, những danh hiệu nhan sắc còn có thể manh lại hiệu quả cho công việc và hình ảnh của họ, tôi cho rằng, cũng không có gì cần lên án.
Thế nhưng, là hoa hậu của một cuộc thi lớn, có khi nào Ngọc Hân thấy chạnh lòng và bị trộn lẫn giá trị khi một loạt hoa hậu mới xuất hiện, trong đó có những người nhan sắc tầm thường, hoặc đời tư không mấy trong sạch?
– Tôi chưa từng mảy may có suy nghĩ đó. Tôi đủ trưởng thành để hiểu rằng những gì mình đang có mang giá trị khác biệt, không cần so sánh với bất kỳ ai. Thứ tôi đạt được là sự công nhận từ khi còn rất trẻ, tại một cuộc thi nhan sắc vẫn luôn được đánh giá là chất lượng nhất tại Việt Nam cho tới thời điểm hiện tại. Công chúng luôn có cái nhìn tỉnh táo và công bằng, chỉ là họ có nói ra hay không mà thôi.
Cũng có một thực tế là trong những năm trở lại đây, đã có không ít tổ chức tại các nước châu Âu biểu tình phản đối việc thi Hoa hậu. Họ cho rằng đó là hành vi kinh doanh trên thân xác của phụ nữ. Chị nghĩ gì trước thực trạng này?
– Đó vẫn là câu chuyện cung và cầu của thị trường thôi. Một sản phẩm thành công ở thị trường này không có nghĩa là nó sẽ thành công ở thị trường khác. Tổ chức một cuộc thi nhan sắc cũng cần dựa trên nhu cầu, thị hiếu, quan điểm, nhận thức và văn hóa của mỗi quốc gia.
Còn nếu để nói về văn hóa, thật khập khiễng khi so sánh nền văn hóa của quốc gia này với quốc gia khác, bởi người dân mỗi nước lại có một tư duy và quan điểm khác nhau. Ví dụ có những quốc gia coi việc mặc bikini là hở hang, dung tục, có nơi lại cho đó là trang phục tôn vinh vẻ đẹp hình thể của phụ nữ. Cũng đừng quy chụp rằng không thích Hoa hậu nữa nghĩa là văn hóa đất nước đó phát triển, văn minh. Văn hóa mỗi quốc gia, mỗi dân tộc đều có những đặc sắc riêng và cần tôn trọng.
Chị từng bảo, mình chân thật, không khéo léo và cũng chẳng màu mè. Thế nhưng, không ít bạn bè trong showbiz đặt cho chị biệt danh là “Hoa hậu không người ghét”, “đội trưởng đội ngoại giao”. Dường như như chị chơi được với rất nhiều người, và trong số đó, không ít người có xích mích với nhau?
– Thật ra, tính cách này của tôi đã tồn tại từ ngày còn đi học. Bạn bè, thầy cô trong trường có thể không ưa nhau, nhưng họ đều yêu quý tôi. Bởi tôi có một nguyên tắc bất di bất dịch là đi với người này, tôi sẽ không bao giờ nói xấu người kia. Thứ nhất là tôi lắng nghe chia sẻ của họ, thứ hai là nếu có thể, tôi sẽ phản biện một cách tích cực, để ít nhất mối quan hệ giữa họ đừng xấu đi, hoặc có chiều hướng tốt đẹp hơn trước đó. Khi chơi với tôi, mọi người đều thấy yên tâm rằng: “À, con bé này có chính kiến, không phải là người gió chiều nào xoay chiều ấy, không hóng hớt, kiếm chuyện làm quà”. Cái gì xấu thật thì mình không bênh, và cũng chẳng bàn vào.
Những ai khéo quá tôi thường không chơi quá thân, chỉ vui vẻ chào hỏi thôi. Tôi nghĩ giao tiếp là lựa chọn của mình, không có gì phải nặng nề và tiêu cực.
Trong số những hoa hậu, chị thân thiết nhất với ai?
– Hơi khó để so sánh điều này. Với Mai Phương Thúy, chúng tôi ít gặp nhau vì quá bận, nhưng coi nhau gần như một dạng tri kỷ. Mỗi lần gặp, chúng tôi đều có thể nói chuyện rất lâu, rất nhiều, rất hiểu nhau. Thúy với tôi chơi với nhau từ khi hai đứa chưa có gì trong tay, cũng bởi vậy, tình cảm đó mãi mãi ở trong tâm trí mình, một cách gắn bó và trân trọng.
Chính tôi là người đưa Thúy đến với giới người mẫu, cũng như cuộc thi hoa hậu. Ngày trước, tôi ấn tượng với Thúy bởi Thúy cao, ngoan và …quá chăm học. Lúc nào rảnh, tôi đều thấy cô ấy lôi sách vở ra học bài. Cũng bởi vậy, tôi lôi kéo Thúy về cùng công ty quản lý với mình, và ủng hộ nhiệt thành khi cô ấy đi thi Hoa hậu.
Tôi hay trò chuyện và gặp gỡ với Đỗ Mỹ Linh hơn, bởi Linh sống ở Hà Nội. Có chuyện gì về tình cảm, hay công việc, em đều chia sẻ với tôi. Tính Linh thật thà, hơi tồ nhưng cũng rất chân thành, dễ mến.
Thế còn Mai Phương Thúy, cô ấy là người như thế nào?
– Thúy thông minh, nhưng ít nói, và đôi khi nói hơi khó hiểu. Nhiều lúc đang trò chuyện, tôi bảo: “Thúy ơi, sao bà nói chuyện như trên mây trên gió thế bà?”, Thúy bảo: “Ờ, thôi bà cứ kệ tôi, bà nói tiếp chuyện của bà đi”. Nói chung, gặp Thúy, mình cũng phải bay bay hơn một tí, thế cũng thú vị.
Dịch Covid-19 có ảnh hưởng nhiều tới thương hiệu áo dài do tự tay chị thiết kế?
– Thật ra cũng không quá nhiều. Tôi xoay sang bán online và kết hợp với một người bạn để tiêu thụ áo dài tại chuỗi hệ thống của chị ấy trên cả nước. Khách hàng của tôi ở các tỉnh, thành phố trên cả nước rất nhiều, khi được tận tay cầm trên tay chiếc áo dài mang thương hiệu Ngọc Hân, họ rất thích thú và ủng hộ.
Có lần, một khách hàng nam nhắn tin cho tôi: “Hôm nay anh đã mua chiếc áo dài Ngọc Hân thiết kế để dành tặng vợ. Cô ấy rất hạnh phúc. Cảm ơn em”. Tin nhắn ấy khiến tôi vui cả buổi sáng. Doanh thu chỉ là một phần, điều tôi hạnh phúc là những giá trị mình mang lại.
Nếu chỉ thuần kinh doanh, chắc hẳn Ngọc Hân đã không chọn áo dài – một trang phục đặc trưng nhưng nhu cầu mua cũng khá giới hạn?
– Đúng vậy. Nếu chỉ tính tới hiệu quả, tôi sẽ làm thời trang công sở, thu lời nhanh hơn nhiều, bởi bất kỳ ai cũng cần và muốn thay đổi liên tục. Một năm, người phụ nữ thông thường chỉ mua tối đa ba chiếc áo dài, trong khi đó, họ sẽ mua hàng chục, thậm chí hàng trăm chiếc váy.
Tôi chọn áo dài, một phần bởi đây chỉ là một trong những mảng kinh doanh mà tôi đang đầu tư. Thứ hai, và cũng là yếu tố quan trọng hơn, đó là việc tôi đã đăng quang ngôi vị Hoa hậu trong cuộc thi kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, với chủ đề “Phụ nữ Việt nghìn năm hương sắc”. Cũng bởi vậy, tôi muốn làm gì đó để lưu giữ vẻ đẹp của nền văn hóa dân tộc, chia sẻ chúng với bạn bè thế giới.
Trước giờ vẫn vậy, trong công việc cũng như trong tình yêu, tôi luôn đặt yếu tố lý trí và tình cảm song hành. Đương nhiên tôi sẽ không làm gì khi không có lãi, nhưng nếu thứ mình làm không mang lại cảm hứng, tình yêu, sự nhân văn, chắc chắn tôi sẽ không làm.
Nghe nói, chị còn đầu tư ở rất nhiều lĩnh vực khác như chứng khoán, bất động sản, cổ phiếu…?
– Tôi mê làm việc, và khi làm, tôi nhận ra những lĩnh vực mình tham gia rất gần nhau, thứ này bổ trợ cho thứ khác. Tôi cũng đang đảm nhiệm vai trò Giám đốc đối ngoại cho một tập đoàn kinh tế lớn, đảm nhiệm vai trò kết nối, quảng bá sản phẩm cho họ. Nhờ công việc này, tôi có cơ hội gặp gỡ nhiều CEO. Họ tư vấn và giới thiệu cho tôi rất nhiều cơ hội công việc khác.
Là một Hoa hậu, chị chắc hẳn có nhiều ưu thế hơn, khi gặp gỡ các nhãn hàng hay đối tác?
– Đúng vậy, và tôi không bao giờ phủ nhận điều này. Danh hiệu hoa hậu chính là bàn đạp, là sức bật để tôi làm mọi việc dễ dàng hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đâu phải hoa hậu nào cũng thành công sau các cuộc thi? Đâu phải người nào sau 10 năm đăng quang vẫn được công chúng yêu quý và mời đi sự kiện? Điều này do tố chất, năng lực, cũng như tính cách con người quyết định.
Đi đâu tôi cũng được mọi người yêu quý, cũng bởi thế họ giới thiệu cơ hội cho mình. Có thể năng lực của tôi cũng chưa quá cao, nhưng họ tin tưởng vào năng lực tích cực mà tôi tạo ra. Họ biết rằng, dù tôi có kém tôi cũng luôn cố gắng phấn đấu, học hỏi, không nề hà làm bất cứ việc gì để tạo ra thành quả.
Tôi nhớ, có một Hoa hậu đi trước tôi có lần tâm sự, chị muốn trở lại làm việc nhưng không muốn ai để ý mình như một người đẹp nổi tiếng, có thể người ta mới đánh giá đúng thực lực của mình. Tôi bảo: “Chị nghĩ vậy chưa hẳn đã đúng đâu.. Chị có danh hiệu, và đó là danh hiệu cao quý, đạt được bằng thực lực. Tại sao chị lại muốn gạt bỏ và phủ nhận nó, khi điều đó không có gì là xấu?
Mọi người hay có tâm lý làm việc hoa hậu nghĩa là làm việc với một “bình bông di động”, thay vì từ chối cơ hội, mình phải thể hiện cho họ thấy quan niệm đó là sai, mình thông minh và xử lý công việc nhạy bén như thế nào. Nếu chính bản thân mình không tự tin vào danh hiệu, thì ai sẽ tin vào mình đây?”
Ở độ tuổi 33, chị còn rất trẻ. Đã bao giờ chị thất bại trong kinh doanh?
– Tôi từng đầu tư cổ phiếu rồi, và thua lỗ một khoản khá lớn. Điều này, tôi chưa chia sẻ với ai và chính bố mẹ tôi cũng không biết cụ thể. (cười). Thất bại ấy khiến tôi nhận ra khi chưa giỏi ở một lĩnh vực, mình không nên mạo hiểm mà cần có sự học hỏi và nhờ chuyên gia tư vấn.
“Thất bại là mẹ thành công”. Hiện tại tôi đã biết rút ra nhiều kinh nghiệm cho mình, biết cách kiểm soát rủi ro và lấy lại tất cả những gì đã mất. Không những thế, đây còn là lĩnh vực giúp tôi có khoản lợi nhuận khá đều đặn.
Có nhiều thành công trong kinh doanh cũng như luôn là gương mặt đắt show sự kiện, thế nhưng chưa bao giờ thấy chị khoe tài sản?
– Bởi tôi luôn cho rằng việc khoe tiền bạc, của cải là việc gì đó rất phù phiếm. Khoe cái gì thì dễ bị người ta ghen tỵ, hoặc để ý cái đó. Thậm chí, đôi khi nó cũng vô tình khiến người khác chạnh lòng. Cần gì phải như vậy?
Thứ tôi coi trọng nhất là bản chất của mình không biến đổi theo thời gian. Một số người bạn của tôi từ ngày cấp 1, 2, khi gặp lại vẫn bảo nhau rằng: “Cái Hân không thay đổi”. Vật chất rốt cuộc cũng chẳng để làm gì, chơi với nhau bằng lòng chân thành mới là quan trọng.
Cũng bởi vậy, nhiều khi, mọi người bảo Ngọc Hân nhạt?
– Tôi có nghe, nhưng thú thực, tôi không quan tâm mọi người nói gì. Từ khi đăng quang, tôi đã biết mục tiêu của mình ở đâu, mình phải tập trung vào lĩnh vực nào. Những lần đầu tư thành công cũng mang lại lợi nhuận tương tự, thậm chí tốt hơn nhiều so với việc đi event hay làm người mẫu quảng cáo. Khi hình ảnh của tôi tốt, mối quan hệ của tôi còn chất lượng hơn và đó mới là thứ cần gìn giữ.
Thử tưởng tượng, nếu một doanh nhân đọc báo, họ thấy tôi là một cô hoa hậu xàm xí, suốt ngày khoe người yêu và túi hiệu, họ liệu có trao cho tôi cơ hội hợp tác không?
Cũng còn một chuyện bên lề nữa, đó là nhiều người cứ bảo nhau, sau lưng người nổi tiếng sẽ có những góc khuất, nỗi buồn này nọ. Nhưng thực sự, cuộc sống của tôi chẳng có góc khuất gì cả. Tôi cứ vui vui vẻ vẻ, tận hưởng và lao động. Chỉ có điều tôi không thích khoe khoang, chia sẻ chuyện đời tư hay tiền bạc quá nhiều. Chỉ có tới người đàn ông này, khi thấy rằng sẽ gắn bó lâu dài, tôi mới chia sẻ với công chúng.
Hãy nói về “người đàn ông này” của chị?
– Anh ấy làm lĩnh vực ngoại giao, kém tôi một tuổi. Bạn trai tôi thông minh, hài hước và “át vía” được tôi. Chúng tôi chia sẻ nhiều về các sở thích và quan điểm sống. Tương lai là thứ không thể khẳng định, nhưng hiện tại, anh ấy là một chỗ dựa vững chắc.
Chị và bạn trai dự định khi nào sẽ tổ chức đám cưới?
– Hai năm qua, tình hình dịch bệnh căng thẳng nên chúng tôi hoãn đám cưới, dù đã tổ chức lễ dạm ngõ từ 3 năm trước. Tôi mong muốn mọi người tới tham dự đám cưới của mình trong tâm thế vui vẻ, thoải mái, do vậy, lùi thêm một chút cũng không sao. Cả hai gia đình đều hiểu và tôn trọng nên không thúc giục. Tôi nghĩ, 34 tuổi cũng là lứa tuổi đẹp để kết hôn, khi cả hai đã có một chặng đường bên nhau, đủ để bao dung và thấu hiểu.
Là bạn trai của một Hoa hậu, xung quanh có nhiều người săn đón, có bao giờ anh ấy ghen tuông?
– Tôi rất nể bạn trai vì anh ấy chưa ghen và chắc sẽ không bao giờ ghen. Nếu là tôi, tôi cũng không thể có tâm lý vững vàng như vậy. Anh ấy tự tin vào bản thân mình, và có lẽ tin cả vào tính cách của người bên cạnh. Có thời gian, anh đi công tác xa, tôi bay đi bay lại liên tục để gặp đối tác. Tuy vậy, anh ấy vẫn chưa một lần dò hỏi hay thắc mắc.
Bên nhau đã nhiều năm, có khi nào chị và bạn trai xảy ra cãi vã?
– Có chứ, chúng tôi đã từng cãi vã căng thẳng, lần xích mích lâu nhất kéo dài tới vài ngày. Có lúc, chúng tôi tưởng như không giải quyết nổi. Sau đó, anh ấy nói với tôi: “Đi làm đã mệt mỏi rồi, về nhà đừng khiến nhau buồn thêm nữa”. Cũng từ đó, cả hai chúng tôi cố gắng vun đắp, bao dung và cân nhắc trước mọi vấn đề để không bị những cảm xúc tiêu cực lấn át. Cũng lâu rồi, chúng tôi không xảy ra những bất đồng.
Tình yêu của người phụ nữ ngoài 30, khác gì so với cô gái ngày 20 tuổi?
– Điềm tĩnh, sâu lắng nhưng cũng ngọt ngào hơn. Trước kia, tôi cứ nghĩ bạn trai sẽ luôn phải ở bên cạnh mình, cùng nhau trò chuyện. Thế nhưng bây giờ tôi nhận ra, quan trọng là ở trong suy nghĩ. Cả tôi và anh ấy đều dành cho nhau những khoảng không gian riêng tư để phát triển mình và theo tôi đây là cách để duy trì một mối quan hệ lâu dài.
Cảm ơn những chia sẻ của chị!