Hiện ra, chỉ là những nỗi niềm riêng: cánh cửa một kỷ niệm đã đóng lại, tiếng còi tàu đã rời xa… Nhưng bên dưới sự tĩnh lặng ấy là niềm tin của sự phục sinh. Thì ra, những mảnh vụn đời sống dù bị xé cắt, vẫn là chỗ dựa cho người. Để còn có thể bước chậm về hướng những ngày khác, cho trọn cuộc vàng phai.(Nguyễn Đông Nhật)
mấy bận tôi về chẳng dám qua
bên ấy Nam Giao động gió lùa
đêm gọi trăng về thơm áo lụa
áo đẫm vai người hương của khuya
trăng đến rồi đi là mộng huyễn
bất chợt ai về có gặp trăng
ngơ ngẩn cuối dốc chiều Bến Ngự
người bỏ tôi ngồi với quán không
xanh xao buổi ấy đầy giông gió
cuống quýt tay người lạnh cả môi
đã lắm mùa phai không trở lại
vườn cũ mênh mang một chỗ ngồi
hoa xoan cứ tím bên bờ cũ
ai biết ngày sau sẽ bạc lòng
li ti mưa bụi vờn mi mắt
còi tàu giục giã réo bên sông.
Nếu như
nếu không đùa vui với sóng
làm sao biết tình yêu đại dương
nếu em không nhìn thấy mỏ neo
làm sao biết ấp iu nỗi nhớ bãi bờ
nếu không ngủ lại giữa rừng
làm sao em biết
bóng tối không thuộc về chúng ta
nỗi âu lo sâu thẳm rừng già
nếu em không mở cửa
trong khu vườn rực rỡ hoa ngũ sắc
làm sao ta biết
trong veo màu thơ ấu
mỗi một bài thơ tôi viết
chỉ để lấp đầy nỗi tiếc nuối khôn nguôi
nếu em không nhặt bài thơ lên đọc
làm sao biết
một nỗi tiếc nuối khác nơi em
bắt đầu đập cánh bay lên
nếu trong đêm mưa gió nội thành
em cứ ngồi khép cửa
làm sao tôi biết trần gian
có một thiên đàng chìm trong đêm tối.
Cỏ hồng
Cỏ chi mà hồng thắm
như môi thời con gái
sắc màu cứ miên man
đánh rơi ngày xa ngái
hình như cỏ xôn xao
chớm đông lần trở lại
mái tóc xõa ngang trời
làm nắng mai bối rối
cánh hạc bay ngút ngàn
làm đầy thêm nỗi nhớ
mây cứ xanh ngập tràn
em một mình cỏ thơm
sao anh mãi cánh chim
áo trắng của ngày xưa
anh có nhìn mây trắng
em đếm đời nắng mưa
tiếc nuối mấy cho vừa
cỏ chi hồng da diết
môi em nhạt lòng đau
H.S.B
Nguồn: https://baodanang.vn/channel/5433/202504/tho-ho-si-binh-4003525/
Bình luận (0)