(Báo Quảng Ngãi)- Sim ì ạch vác chiếc võng xếp lên sân thượng. Bụng bầu tám tháng lặc lè. Sim nằm đung đưa hóng gió mắt ngó đứa con gái ba tuổi đang đạp xe quanh sân thượng. Dạo này ngoài thời gian nấu nướng, làm các công việc lặt vặt trong nhà, thì Sim thường lên đây hóng gió.
Ban đầu chỉ là muốn khuây khỏa đầu óc những lúc làm việc căng thẳng hoặc bực bội với chồng. Sau này, Sim nảy ra ý định biến sân thượng thành nơi làm việc để tránh phải nhìn mặt chồng cứ đi qua đi lại. Bàn làm việc được đưa lên kê ngay gần ổ điện để tiện cắm sạc pin máy tính, điện thoại. Vác thêm cái quạt nhỏ phòng những lúc trời lặng gió. Vậy là có hôm Sim bám trụ cả ngày trên sân thượng trừ những lúc ăn cơm. Nay mang thêm vật dụng này, mai thấy thiếu lại bổ sung thêm thứ khác. Chẳng mấy chốc mà sân thượng chẳng khác gì một căn phòng nhỏ.
Hôm mang thêm cái bếp gas mi ni, vài gói mì ăn liền, bộ nồi niêu xoong chảo cũ lên đó Sim giật mình nhận ra nó giống như nhà trọ. Lộn xộn và tạm bợ như tất cả những căn phòng trọ Sim từng thuê ở suốt mười năm tuổi trẻ. Mà đời Sim mới chỉ thoát khỏi cuộc đời ở trọ cách đây chưa đầy một năm khi xây được căn nhà mơ ước của mình.
MH: VÕ VĂN |
Sim không nhớ hết những con ngõ nhỏ Hà thành mà mình từng ở trọ kể từ khi vác ba lô xuống phố. Những căn phòng chật chội trên dưới mười mét vuông với ba, bốn đứa sinh viên nghèo tằn tiện đến từng đồng bạc lẻ. Nhà trọ thấp, mái tôn, chẳng khác gì lò nướng trong suốt mùa hè, nhiều hôm nắng nóng 40 độ C. Tối đến, tụi Sim dội nước dưới nền để nằm, quạt chúi vào tận mặt vẫn không thấy mát. Có nhà trọ nằm lọt thỏm so với mặt đường chẳng khác gì lòng chảo. Mùa mưa nước từ trên ào xuống ngập lõng bõng lên tận chân giường. Lại có phòng trọ nằm sát cạnh chủ nhà. Lối đi chung rộng chừng hơn 1 mét, xe cộ dựng hai bên, đi qua đi lại phải lách người. Ai vào trước dựng xe tít bên trong, lúc lấy ra chẳng khác nào vượt qua biên ải.
Sim ở đó bốn năm được xóm trọ cấp bằng lùi xe điệu nghệ mà sáng nào cũng suýt muộn làm. Nhà chủ thích động vật nên nuôi chó và gà tre. Cửa phòng Sim đối diện luôn khu chăn nuôi, trời nóng mùi nước đái chó và phân gà bốc lên muốn tăng xông. Đêm đến chuột chạy rầm rầm trên mái nhà. Lấy chồng tưởng thoát cảnh ở trọ ai ngờ cũng chỉ là một cuộc thiên di từ thành phố này đến thành phố khác, từ nhà trọ này qua nhà trọ khác. Giờ nghĩ lại, Sim cũng chẳng hiểu sao mình lại chọn sống một cuộc đời như thế. Trong khi tự kiếm ra tiền để thừa sức có một cuộc sống tốt hơn. Tất cả cũng chỉ vì ước mơ có một ngôi nhà của riêng mình.
Vợ chồng Sim rời phố về quê mua một mảnh đất bên lề thị xã. Phải xoay xở vay mượn thêm nhiều mới đủ tiền xây được căn nhà hai tầng một tum này. Nhà rộng rãi, những tưởng cuộc sống dễ thở hơn. Ai ngờ túng bí tiền nong khiến vợ chồng Sim thường xuyên cãi vã. Mà thật ra tính hai vợ chồng khắc khẩu, lại cùng tuổi nhau chẳng ai chịu nhường ai. Sim vốn là người mê văn chương, yêu cái đẹp, tha thiết kiếm tìm một người đàn ông dành cả đời bao bọc cho cả những sai lầm của mình. Để rồi Sim phải trải qua cú sốc của một người đàn bà bập vào hôn nhân và vỡ mộng.
Chồng Sim tính như đàn bà, chuyện lớn không lo suốt ngày càu nhàu tủn mủn. Cá sao rán quá khô? Thịt sao rang quá mặn? Em giặt quần áo như thế cuối tháng chết tiền điện nước. Sim sợ mùi tỏi mà bữa cơm nào chồng cũng cho tỏi vào nước chấm. Sim sợ cả vườn rau lổn nhổn phân trâu mà chồng vẫn mang về bón mỗi ngày. Sim ghét cái tính chồng làm đâu bầy đấy, ăn xong một cái bát cũng phần vợ rửa. Chồng Sim hay hỏi những câu thừa thãi, nói những chuyện trên trời dưới biển, rõ chuyện thiên hạ hơn cả chuyện nhà mình. Ngày mai gạo hết không lo, chuyện đánh đấm đẩu đâu thì canh cánh trong lòng. Cuối tháng tiền lãi ngân hàng, tiền học của con, tiền mua từng cuốn giấy vệ sinh không có mà chồng thì tính chuyện dấm dúi trả nợ thay người khác.
Sim mang bầu đứa thứ hai, mỗi lần đi siêu âm chồng chẳng bao giờ hỏi xem con có khỏe không. Mấy tờ giấy siêu âm có hình ảnh của con, Sim đưa tận tay mà chồng không thèm ngó. Mắt dán vào điện thoại xem tình hình chiến sự cách nửa vòng trái đất. Sim đầu tắt mặt tối suốt ngày chồng đi làm về vẫn tị nạnh từng việc nhỏ trong nhà. Có than thì chồng vằn mắt bảo “em làm cái quái gì mà kêu mệt?”. Có người chồng như thế ích gì?
Đã lâu rồi trong nhà Sim ít tiếng chuyện trò. Con gái lớn đến trường, đứa nhỏ còn trong bụng, vợ chồng thì chỉ nói với nhau những câu cần thiết. Mỗi lần nghe tiếng chồng khép cửa đi làm là Sim lại thở phào. Những lúc chồng ở nhà thì Sim thường bỏ lên sân thượng. Dạo này công ty chồng ít việc, thỉnh thoảng lại nghỉ hưởng 70% lương. Thành ra Sim sống trên sân thượng còn nhiều hơn trong nhà. Nhà mà Sim đã tích cóp cả tuổi thanh xuân để xây lên. Nhà có căn bếp nhỏ mà Sim từng tỉ mỉ chọn mua từng cái bát sứ, từng cái đĩa hoa, từng đôi đũa tốt. Nhà có căn phòng ngủ đẹp đến từng cái gối cái chăn. Nhà có những chiếc rèm cửa thêu hoa, có cửa sổ nhìn ra cánh đồng mùa này lúa bắt đầu chín thơm trĩu nặng.
Vậy mà giờ, Sim lại coi sân thượng là thế giới của mình. Sim ngó quanh chỗ mình ngồi, 120 mét vuông sân thượng được chia làm đôi. Phía bên kia được lợp kín tôn để phơi quần áo. Phía bên này chỉ được lợp một phần tôn còn lại để trống hàn khung sắt trồng hoa. Nắng vẫn chiếu thẳng, mưa vẫn hắt ướt, cũng không cách nào ngăn gió dữ. Đêm qua con về ngoại, Sim đã mang cả màn chụp lên đây để ngủ. Nửa đêm tỉnh giấc ngó vầng trăng lấp ló sau đám mây đen lòng bỗng nhiên tự hỏi đây có thật là nhà?
– Sao giường không ngủ lại lên đây? Đêm sương xuống nhiều ốm đấy.
– Ở đây cho yên thân.
– Đâu ai làm gì em mà không yên thân?
Chồng vứt cái gối ngay bên cạnh Sim rồi nằm xuống. Tiếng chồng thở hắt ra lẫn trong tiếng gió:
– Nhớ hồi mới cưới, mùa hè trời nóng quá tụi mình trải chiếu ra ngoài sân xóm trọ nằm hóng gió. Có hôm ngủ quên, muỗi đốt cho gần chết. Gió từ biển thổi vào mằn mặn trên đầu lưỡi. Em nghe tiếng còi tàu thủy hú vào đêm thường bảo đó là tiếng của cô đơn đang tìm bạn giữa trùng khơi tít tắp. Nhớ không?
– Ừm… nhớ.
– Lúc đó em bầu bé Na. Trời nóng quá, có hôm đi làm về thấy em mua cả túi đá to về chất quanh người. Tụi mình lúc đó cứ ao ước về lại quê xây được một mái nhà. Nhớ không?
– Ừm… nhớ.
Hồi tưởng ấy làm Sim xúc động. Chị nhìn ra trước mặt, những bông hồng nở về đêm thơm quá. Đủ các loại hồng leo do tự tay chồng mua về chăm sóc. Thỉnh thoảng lại thấy chồng khoe “mới kiếm được gốc hồng rẻ lắm, mỗi tội phải đi xa. Nhưng chắc là em sẽ thích”. Chồng nói sẽ biến sân thượng thành một khu vườn, có hoa nở mỗi ngày, nho buông từng chùm, bầu bí mùa nào cũng sai quả. “Để buổi tối mấy mẹ con lên chơi cho mát”. Chắc chồng Sim cũng không muốn biến sân thượng thành một căn phòng trọ trong nhà. Sim ngoảnh sang định nói câu gì đó, nhưng thấy chồng hình như đã ngủ…
VŨ THỊ HUYỀN TRANG
TIN, BÀI LIÊN QUAN:
Nguồn: https://baoquangngai.vn/van-hoa/van-hoc/202412/truyen-ngan-san-thuong-9ab42e0/