(GLO)- Ngô Đức Hành là nhà thơ có một tâm hồn hết sức nhạy cảm. Thơ anh đầy đủ các cung bậc cảm xúc với những gì anh gặp. Và có cảm giác anh làm thơ như chính cách anh thở.
Anh có những bài thơ hết sức trữ tình, nhưng lại cũng có những bài đầy chất chính luận, duy lý. Có thể điều ấy khiến tác giả cân bằng đời sống.
Quê gốc Hà Tĩnh, sống và làm việc ở Hà Nội nhiều năm, anh vừa làm báo vừa làm thơ, vừa rong chơi như một lãng tử. Ngoài thơ, những bài bình thơ, viết về chân dung văn học của anh cũng rất cuốn hút. Cũng như thế là mảng báo, anh xông xáo trên nhiều lĩnh vực. Mục “Gương mặt thơ” kỳ này giới thiệu một chùm thơ về Tây Nguyên, như một nhát cắt trên con đường bất tận với thơ của anh. Thì bất tận ngao du thế này cũng là đến độ: “Lên Tây Nguyên mùa này/em hấp gió chân trời đãi khách”. Là nhà thơ, nhà báo, anh chắt chiu “Trang giấy này/là rẫy của anh/tần tảo trỉa từng ký tự”… Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
TÂY NGUYÊN
Giờ này ngày xưa
mặt trời phía Đông chào đời ngồi dậy
bình minh lên Tây Nguyên đỏ ối
cánh rừng mưa xanh chỉ phía câu hò.
Minh họa: T.N |
Cuộc đời trôi mấy bận đất này
cafe khoe trắng
nụ cười của em mách anh dấu lặng
niềm tin chậm rãi bàn chân.
Giờ này ngày nay
Tây Nguyên đơm đầy hy vọng
sương rắc chùm sân hận
sầu riêng bội thu xuống giá nụ cười.
Lên Tây Nguyên mùa này
em hấp gió chân trời đãi khách
chén rượu Buôn Hồ trong bình chân thật
uống nào đâu biết say.
Giờ xưa và giờ nay
em đổi khác
đất luôn đỏ mồ hôi lười nhác
cớ chi bạc màu đất đâu biết xanh xao?
RẪY
Rẫy của anh là trang giấy này
mùa xuống giá
giọt mồ hôi rơi nơi đồng đất lạ
cafe hay tiêu?
Trang giấy này
là rẫy của anh
tần tảo trỉa từng ký tự.
Minh họa: T.N |
MÙA MƯA
Tây Nguyên mùa mưa
nói với nhau ngày chưa thấm đất
gió cứ thổi mơ hồ không ngủ được
mùa rẫy này khác mùa rẫy xưa.
Anh đến Tây Nguyên
nhớ voi rừng Buôn Đôn
giọt nước mắt đầy lên Sê-rê-pốc
sao con sông chảy ngược?
Minh họa: Huyền Trang |
Chưa ai thử hình dung
nếu ngày mai gầy đi gió núi
ta vắt gió
dòng điện hôm nay suông lạnh trăng rừng.
Người đàn bà mơ ước trên lưng
mẹ con gùi nhau ra chợ phố
đường về buôn mưa chan mặt rỗ
tiếng gà rừng không hứng thú ban mai.
Tây Nguyên mưa
sầu riêng và sầu chung
mắc ca chẳng là cây tỷ phú
câu nói bay qua người xưa không còn nữa
con đường này lời hứa ăn đong!
Anh vừa qua Tây Nguyên
ngày lành và tháng tốt
thử hỏi nhỏ dòng sông Sê-rê-pốc
trôi hết buồn dòng chảy có xuôi.
Anh nhặt vội nụ cười
dửng dưng
mưa gió…