“Mít phơi nắng. Gia vị gỗ của đinh hương. Hoa hồi trong nồi phở bốc khói. Hà Nội đang vào mùa xuân, hoa đang nở thơm ngát. Người bán hàng hoa ven đường có rất nhiều loài hoa . Tôi ngửi thấy mùi hương trầm ở lối vào một ngôi chùa. Từ một quán ăn gần đó, mùi nước mắm và thịt nướng ngọt ngào cũng khiến tôi như bị ảo giác”, nhà văn Chris Wallace viết về cảm nhận trở lại Việt Nam sau 15 năm trên trang Travel And Leisure.
Trong chuyến trở lại lần này, tôi đã làm việc với công ty cung cấp dịch vụ du lịch Remote Lands, đặt hướng dẫn viên, dịch vụ đưa đón nhanh và bắt đầu hành trình tại khách sạn Capella Hà Nội.
Các tòa nhà mới của thành phố dường như mọc lên như nấm. Nhưng ở khu phố cổ rợp bóng cây, mọi thứ dường như không thay đổi. Các tòa nhà màu sắc tạo nên một khung cảnh đường phố tuyệt đẹp. Và đặc biệt, khi tôi đã thử món chả cả, món cá nướng nghệ ăn kèm với bún, kết hợp với cà phê Việt Nam ngọt ngào với sữa đặc đã khiến tôi thoát khỏi tình trạng say máy bay sau hành trình dài và bắt đầu trải nghiệm ngày đầu tiên ở thủ đô Hà Nội.
“Trong nhiều năm, tôi đã thèm món ăn này – theo tâm trí của tôi, là món ngon nhất thế giới – và tôi nuông chiều bản thân một cách không điều độ”, tác giả viết.
Từ Sapa đến Ninh Bình
Theo tác giả, không khí trong lành hơn khi đặt chân đến Sa Pa, lòng tôi tràn ngập niềm vui trẻ thơ. Nơi này có cảm giác giống như một điều gì đó bước ra từ câu chuyện “Chiến tranh giữa các vì sao”: một thị trấn biên giới nép mình trong những ngọn đồi cao, có rừng rậm, với các ngôi nhà trọ bằng gỗ – nơi bạn có thể thực hiện chuyến du lịch thám hiểm.
Đặc biệt cộng đồng dân tộc Hmong đen và Dao đỏ sống ở đây đều mặc những loại vải thêu đẹp mắt với phong cách không hề lạc lõng.
“Khi đi dạo trên những ngọn đồi bên ngoài Sa Pa, tôi và những người dân địa phương đã cười rất nhiều, trò chuyện với người hướng dẫn của công ty du lịch”, tác giả viết.
Sau Sapa, điểm dừng chân tiếp theo của tôi là ở khu vực phía Nam Hà Nội là Ninh Bình, nơi luôn nằm trong danh sách điểm đến mà tôi luôn muốn ghé thăm khi trở lại Việt Nam lần này.
Tại khu di tích Cố đô Hoa Lư, một số du khách trong nước đang chụp ảnh trong tà áo dài truyền thống trước các ngôi chùa từ thế kỷ 10. Các núi đá vôi nổi tiếng trong vùng mọc lên từ những cánh đồng lúa bằng phẳng, trông giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
“Thời tiết nóng và ẩm ướt nhất mà tôi từng biết, tôi đi bộ trên con đường mòn bằng gỗ nhô cao phía trên cánh đồng sen tại một trang trại sen, hành hương lên hàng trăm bậc thang khắc vào núi để thăm chùa và nhìn ra khung cảnh vừa vô cùng quen thuộc nhưng cũng xa lạ – những ngọn núi đá vôi nhuốm màu xanh lam trải dài từ phía xa. Sau này tôi biết rằng đây là bối cảnh cho một bộ phim King Kong nổi tiếng, lấy nơi đây làm bối cảnh”, tác giả viết.
Từ Hội An đến thành phố Hồ Chí Minh
Và trở lại Hội An lần này, khu phố cổ vẫn lung linh, huyền diệu như trong ký ức trước đây 15 năm của tôi. Khi đến nơi, hoa giấy vàng rực rỡ đang nở rộ, ánh nắng mùa hè cảm giác như sền sệt phản chiếu xuống dòng sông và đọng lại trên những tòa nhà thuộc địa của Pháp. Đây vẫn là một trong những điểm tham quan mê mẩn nhất mà tôi biết.
Và sau hai tuần ở Việt Nam, cuối cùng tôi cũng đến được nơi mà tôi coi là quê hương cũ của mình. Trải qua 15 năm phát triển, thành phố Hồ Chí Minh gần như không thể nhận ra. Thật khó để có thể thờ ơ với những thay đổi mà tôi nhìn thấy.
Trong chuyến trở về này, tôi phải mất một hoặc hai ngày để làm quen với thành phố, nhưng dần dần, sự tò mò và phấn khích lại len lỏi vào, phá vỡ sự nhàm chán, và tôi bắt đầu tham quan hành phố này một lần nữa. Tôi thích thú khi nghe tiếng nhạc vang lên từ chuỗi cà phê Katinat Coffee & Tea House. Gần như yên tâm khi thấy hộp đêm Apocalypse Now vẫn tồn tại và đã bị cuốn vào sân trước của một khách sạn sang trọng.
Nhiều thứ thay đổi. Và chúng tôi cũng thay đổi.
“Tôi sẽ không trở thành một gã ngốc nghếch cứ khăng khăng rằng mọi thứ đã tốt hơn 15 năm trước và mọi thứ cũng không thể trở lại như khi tôi mới 29 tuổi. Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ trở nên ý nghĩa hơn khi chúng ta có cơ hội trở lại một điểm đến để xem, để trải nghiệm và để viết”, tác giả viết cảm nhận về lần trở lại Việt Nam sau 15 năm.