Đặng Lê Nguyên Vũ tỉnh hay mơ? Vũ lái xe hay anh tưởng tượng ra các hành trình trên những siêu xe tiền tỉ của mình…? Tôi thực sự không có câu trả lời chính xác.
Trước khi ở ẩn, Đặng Lê Nguyên Vũ có tiếng là mê xe hơi. Chắc do thỉnh thoảng, người ta lại bắt gặp những chiếc siêu xe của anh xuất hiện trên phố. Đến khi lui về M’Drắk (Đắk Lắk), Vũ vẫn gây náo loạn khi sử dụng một dàn xe đắt tiền đi tặng sách ở nhiều tỉnh/thành trên cả nước trong chương trình “Hành trình từ trái tim” với mục tiêu khởi nghiệp cho 30 triệu thanh niên Việt Nam do Trung Nguyên khởi xướng.
Nhưng có lẽ chưa ai thật sự nhìn thấy Vũ ngồi sau tay lái, cũng chưa có bất cứ thông tin gì về việc “Vua” cà phê Việt mê dòng xe này, xe kia. Biết Vũ gần 2 thập kỷ, tôi chưa bao giờ thấy anh nói hay tỏ ý thích xe cộ. Khám phá chuyện xe hơi của Đặng Lê Nguyên Vũ không chỉ gây sốc cho tôi mà còn để lại nhiều suy ngẫm về cuộc đời, về nhân tình thế thái. Đặc biệt là hành trình lái xe xuyên Việt vừa thực tế vừa hoang đường của Đặng Lê Nguyên Vũ.
Đặng Lê Nguyên Vũ sở hữu bao nhiêu xe hơi?
Dù không quan tâm nhưng chuyện về xe hơi của Đặng Lê Nguyên Vũ lại gây ấn tượng với tôi từ rất sớm. Khoảng 15 – 16 năm trước, mỗi ngày đi làm qua trụ sở Trung Nguyên ở Bùi Thị Xuân (Q1, TP.HCM), tôi vẫn bắt gặp đội xe màu nhà binh của Vũ đậu trước cửa. Có lần tôi tò mò hỏi lý do, Vũ bảo anh cho sơn màu quân đội để nhắc nhở nhân viên trong tập đoàn về tính kỷ luật. Phải kỷ luật cấp nhà binh thì hệ thống mới mạnh, mới đi xa được. Hồi đó, tôi gần như không biết gì về xe hơi nên không để ý Vũ đi xe gì, đắt hay rẻ mà chỉ “phục lăn” anh “dám” sơn cả dàn ô tô rồi quên béng luôn. Nên thực sự cũng không biết là Vũ có mê xe hay không.
Sau này, khi dư luận ồn ào về dàn siêu xe đi tặng sách, nhiều người tỏ ý chê trách Vũ khoa trương. Anh không đáp lại. Có dịp, tôi hỏi mãi, Vũ mới giải thích: Đây cũng là cách phân bổ nguồn lực. Nếu doanh thu của Trung Nguyên là 5.000 – 6.000 tỉ thì bỏ ra 10% tương đương 600 tỉ đồng cho marketing thì có gì đâu. Quảng cáo, PR trên ti vi hết năm này qua năm khác rồi. “Qua bảo mua xe đi, mình đi dạy người ta làm giàu mà mình không giàu thì ai tin. Phải thể hiện, thể đồ này nọ. Mua xe thì vẫn còn tài sản đó mà”.
Xét ở góc độ truyền thông thì việc sử dụng “chiêu” này của Vũ vừa hiệu quả, vừa ít tốn kém nhất. Dàn siêu xe của “Vua” cà phê Việt đi tặng sách trở thành từ khóa hot đến tận bây giờ mà tài sản thì vẫn còn nguyên đó. Mỗi lần lên trang trại của Vũ tôi đều đến khu vực để xe ngó nghiêng qua loa (vì không hiểu biết nhiều về xe), nên cũng không lĩnh hội được gì. Chỉ đến khi trở lại M’Dắk lần này, những câu chuyện liên quan đến xe hơi của Vũ mới khiến tôi quan tâm và sốc nặng.
Lần đầu tiên, Đặng Lê Nguyên Vũ tiết lộ đang sở hữu khoảng 500 chiếc xe hơi. Nếu đúng thì với số lượng này, có lẽ Vũ là cá nhân nhiều xe nhất Việt Nam. “Anh mua nhiều xe nhưng suốt ngày ở trong nhà hang thế này thì có dùng tới không” – tôi hỏi. “Ít lắm. Có xe bỏ 7 – 8 năm, giờ Qua rảnh thì Qua cho bảo dưỡng nó”, rồi Vũ hỏi ngược lại tôi “Cái xe có biết mua để làm gì không? Người chị em không bao giờ hiểu hết đâu?”. “Để làm truyền thông phải không?”. “Thực ra nó sâu xa hơn. Nó là tiêu sản chứ không phải tài sản. Bởi nếu tính nó là tài sản thì nội việc bảo trì, bảo dưỡng nó thôi cũng tiêu hao biết bao nhiêu tiền bạc rồi”.
“Vậy anh mua để kinh doanh?” – tôi gặng. Vũ khoát tay, có vẻ không hài lòng trước câu hỏi tầm thường của tôi: “Không, kinh doanh gì đâu. Tiền bạc của Qua có thiếu gì. Kế hoạch của Qua là lấy được tối thiểu ngàn tỉ USD về cho VN mà?”.
“Anh nói thế có sợ người ta cho là anh hoang tưởng không?”. “Qua phải có thứ gì thì Qua mới nói thế. Bây giờ Qua nói cho người chị em nghe, còn những người tầm thường thì Qua nói làm chi. Khi trời chọn dân tộc này thì trời phải cho cái gì đó chứ. Nhân loại phải đưa tiền tới. Đừng có lo cái đó. Giờ có 210 quốc gia, thôi lấy 200 đi, nói ngàn tỉ thì mỗi quốc gia có 5 tỉ USD thôi có gì đâu. Qua giải quyết ráo hết mọi chuyện của nó hết thì có gì đâu mà khó”.
“Thế anh có thích chiếc xe nào nhất? – lần này tôi quyết hỏi cho tới. “Không, Qua không bao giờ yêu cái xe hết. Qua mua thì mua vậy thôi, Qua có ngó ngàng gì đâu. 10 năm Qua bỏ luôn. Nhưng sau này Qua sẽ đấu giá, giúp cho thanh niên khởi nghiệp. Những gì của Qua sau này giá nó khác”.
Đặng Lê Nguyên Vũ là thế, dù là người được “trời chọn” như anh tự nhận hay Chủ tịch của Tập đoàn Trung Nguyên thì khát vọng giúp thanh niên, giúp người trẻ khởi nghiệp, làm giàu luôn là ưu tiên hàng đầu của anh. Thế nên, dù cả tháng không ra khỏi nhà hang thì hành trình lập chí vĩ đại giúp 30 triệu thanh niên Việt Nam khởi nghiệp của anh vẫn triển khai ở khắp nơi.
Mô hình E-Coffee với phí chuyển nhượng 0 đồng để nâng cấp các tiệm cà phê, nâng cấp văn hóa cà phê của Việt Nam chỉ sau 3 năm ra mắt (trong đó mất 2 năm chịu ảnh hưởng của dịch Covid-19) vẫn tăng trưởng mạnh mẽ với trung bình 20 cửa hàng/tháng. Đến nay, Trung Nguyên E-Coffee đã có hơn 700 cửa hàng khắp các tỉnh thành trong nước, hơn 1.000 hợp đồng nhượng quyền được ký kết thành công, góp phần hiện thực hóa giấc mơ khởi nghiệp của cộng đồng đam mê cà phê.
Ở nước ngoài, không gian cà phê Trung Nguyên Legend ở Thượng Hải, thủ phủ cà phê của thế giới trở thành địa chỉ hot “không thể không tới” với người dân bản địa và du khách. Đáng ngưỡng mộ hơn là dù chưa tới một năm mở cửa, dù kinh tế đang trong giai đoạn khó khăn lịch sử thì quán cà phê ở Thượng Hải của Trung Nguyên đã có lãi, rộng đường cho Vũ thực hiện khát vọng đưa không gian cà phê đậm đà bản sắc văn hóa Việt, ẩm thực Việt, tiếng Việt ra thế giới. Với tôi, Vũ vẫn là một trong những người có nhiều ý tưởng kinh doanh độc đáo, mới lạ và hiệu quả.
Tôi đi đếm xe
Ngày thứ 2 ở M’Drắk, tôi hạ quyết tâm phải “kiểm đếm” số lượng xe của Đặng Lê Nguyên Vũ. Để xem anh sở hữu những thương hiệu gì, cái nào là siêu xe, ước lượng xem anh đổ bao nhiêu tiền vào thú vui xa xỉ này. Nên ngay sau bữa sáng, chúng tôi đã di chuyển qua khu vực trại ngựa. Toàn bộ xe hơi của Đặng Lê Nguyên Vũ được tập kết ở đây. Đó là các ngôi nhà tiền chế dài, rộng, có mái che, bốn bên bỏ trống nhưng nhìn có vẻ chắc chắn. Từ xa, tôi đã nhìn thấy những chiếc xe xếp hàng dày đặc bên trong. Tôi đi vào khu nhà đầu tiên, đập vào mắt là mấy chiếc xe hiệu Rolls Royce đậu ngay ngắn, nhìn sạch sẽ chứ không bụi phủ thời gian như tôi nghĩ, khi nghe Đặng Lê Nguyên Vũ nói anh bỏ bê cả gần chục năm không ngó ngàng tới.
Tôi bắt đầu đếm 1, 2, 3, 4, 5… chiếc xe hiệu Rolls Royce. Tôi nhớ, thỉnh thoảng vẫn đọc chỗ này, chỗ kia thấy người này sở hữu chiếc Rolls Royce giá chục tỉ, thậm chí vài chục tỉ… Tôi không biết những chiếc này là loại nào nhưng đoán là đắt tiền khi nhìn sự sang trọng, chắc chắn và tuyệt đẹp của chúng. “Siêu xe đây chứ đâu”, tôi nghĩ và đi dọc theo hàng xe vừa đếm và chụp hình. Nhưng đi quá nửa căn nhà, tôi đã đếm đến hơn chục chiếc, vẫn là Rolls Royce, đủ kiểu đủ loại. “Xe được xếp theo nhãn hiệu, chắc để dễ nhận biết”- tôi nghĩ và lại quên béng mình đã đếm được bao nhiêu chiếc. Tôi đã quên một lần trước đó do mải chụp hình, mải ngắm nghía những cái xe đủ kiểu dáng. Nhìn nửa đường còn lại vẫn dày đặc những chiếc xe nằm kiên nhẫn chờ đợi, quay sang đối diện dòng xe chưa đếm nằm lớp lớp… Tôi choáng thật sự.
Khi hừng hực khí thế đi đếm xe, tôi không nghĩ mình lại có thể sốc vì những chiếc xe vô tri, vô giác. Nhưng khi tận mắt chứng kiến hàng siêu xe kéo dài của Vũ, tôi sốc thật sự. Sốc vì chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều ô tô đắt tiền như thế. Sốc vì chưa bao giờ tôi nghĩ có người sở hữu nhiều xe siêu xe như thế. Và nghĩ đến đống tài sản khổng lồ này bị chủ nhân bỏ rơi ở đây, con người tầm thường tôi lại sốc vì tiếc hùi hụi. Anh Sơn – quản lý khu vực trại ngựa, bảo ở trang trại có một đội, hằng ngày làm nhiệm vụ… khởi động xe. Còn hàng tháng, có một đội chuyên nghiệp ở TP.HCM được công ty thuê lên tận nơi bảo hành, bảo dưỡng kỹ thuật cho dàn xe của Đặng Lê Nguyên Vũ.
Đúng như Vũ nói, tiền để duy trì bảo dưỡng số lượng xe này, nghĩ thôi cũng khiến tôi choáng thêm lần nữa, chẳng còn tâm trạng đâu mà đếm dù mới đang thơ thẩn ở căn nhà đầu tiên. Còn những dãy nhà tương tự, mỗi căn cũng 2, 3 hàng chi chít xe chạy dài đến sát khu vực thả ngựa rộng mênh mông… Tôi lướt qua căn nhà thứ 2 không đếm nữa. Căn thứ 3, thứ 4 chỉ đứng ngoài chụp mấy tấm hình… cơ man là xe, đủ các loại, đủ kiểu dáng. Tôi không biết có tới 500 chiếc như Vũ nói hay không nhưng thú thực là tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cá nhân sở hữu nhiều xe hơi như thế. Tôi hỏi dò anh Sơn, xem Vũ có thích chiếc nào trong dàn siêu xe này không. “Chủ tịch cưng xe nhưng không mê cái nào nhất cả” – anh Sơn trả lời.
Nhất định lần sau lên đây, tôi sẽ đếm đầy đủ. Tôi tự hứa trước khi rời đi.
Vũ có thực sự lái xe xuyên Việt?
Đặng Lê Nguyên Vũ kể, nhân viên của anh “ngán qua lắm” khi mới 7 giờ sáng đã thấy anh ở Sài Gòn rồi. “Vì ở đây (M’Drắk) 3 giờ sáng Qua đi. Tự một mình Qua lái về Sài Gòn luôn. Mấy anh em chốt cảnh sát giờ là bạn thân. Qua không vi phạm gì cũng chặn lại, chào hỏi. Từ đây về Sài Gòn qua 14 chốt, chốt nào cũng bị chặn lại, giờ là bạn hết. Có người anh em còn xin số điện thoại, bảo khi nào Qua rảnh thì mời đi nhậu. Những người anh em dễ thương lắm”- giọng Vũ hào hứng. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên tôi nghe Đặng Lê Nguyên Vũ nói về chuyện xe cộ, về chuyện lái xe của anh.
“Cũng có lúc Qua bị chặn lại, người anh em nói Qua chạy lố 10km, 20km. Qua nói cái xe của Qua nó mạnh quá. Sau này người anh em phải đề xuất khác đi. Xe tải tốc độ khác, xe con có nhiều loại tốc độ khác. Siêu xe phải mấy trăm km/giờ. Họ (nhà sản xuất- NV) làm ra mấy trăm km/giờ vì nó an toàn. Giờ bắt Qua đi như mấy xe kia làm sao Qua đi. Nên nó lố chút xíu” – Vũ cười hiền khô.
Bị chặn lại nhiều, thỉnh thoảng Vũ đổi xe, để đỡ bị nhận ra, để hành trình suôn sẻ hơn. Tôi bảo “chứng tỏ anh vẫn mê lái xe”. Vũ lắc đầu quầy quậy: “Lái cho thư thả chút. Cái cảnh ngoài đổi liên tục, thì nó khác đi. Cứ ngồi đây là nó động, nó động là nó định, nó định thì Qua mệt mỏi quá, nặng nề quá. Nguyên Hằng phải hiểu, biết quá nhiều là mệt. Biết quá nhiều mà chưa giúp được, thì càng mệt. Biết các số phận khổ đau đủ thứ chuyện diễn ra trong đó mà không có làm gì được rất mệt”.
Lần đầu tiên tôi thấy Vũ cảm thán, lòng tôi chùng xuống. Khi anh nói về các kiếp nạn mà anh trải qua để trở thành người được trời chọn “Qua đã đi qua cõi ngọa quỷ, quỷ của quỷ, thần linh của các thần linh. Những thử thách mà Qua đã trải qua, từ hữu hình tới vô hình, từ ý thức tới vô thức, bạo ngược”. Hay khi anh tự cấu vào tay mình bảo “từng sác na của Qua phải chịu đau đớn”… tôi vẫn không cảm nhận sự mệt mỏi, cô đơn của Đặng Lê Nguyên Vũ như lúc này. Tôi hình dung Vũ một mình trên chiếc siêu xe, lái xuyên Việt suốt ngày đêm, mệt thì nghỉ, khoẻ lại đi. La cà với quán cóc hàng rong, chuyện trò với những người yếm thế trong xã hội. Hình ảnh đó thật xa lạ với tôi, với Vũ nhưng nó lại làm tôi yên tâm hơn. Bởi Vũ như vậy gần gũi hơn. Đời hơn.
Tôi hỏi Vũ “có lúc nào anh hối tiếc vì là người được chọn không?”. Vũ bảo, anh không muốn nghĩ đến những chuyện đó cho nó nặng nề thêm. “Qua đâu muốn là người được chọn mà trời chọn Qua thì qua phải chịu thôi chứ” – giọng Vũ nhẹ tênh. Thấy tôi còn đắm chìm theo những xúc cảm đời thường, anh động viên “Cái thân xác của Qua, đừng nhìn như vậy nhé. Nó không giống như vậy, không giống như các người chị em thấy như thế này. Về mặt sinh học, Qua không còn bệnh gì hết. Không gì thâm nhập được nữa”.
Khi thấy tôi có vẻ không thể hiểu nổi những điều mình nói, Vũ hạ giọng cảm thông: “Nhưng thôi, cứ nhìn thấy Qua giống như quá khứ, cứ ghi nhận. Sau này sẽ thấy những điều kỳ diệu. Người chị em không bao giờ tưởng tượng trong cõi người phàm này mà tưởng trong phim, trong thần thoại gì đó. Chưa phải lúc để các người chị em thấy cái đó. Qua cũng không muốn. Giờ Qua cứ nhập thế, đóng vai này vai khác. Qua xuống qua chơi với mấy người bán vé số, bán dạo… cho họ ít tiền. Mấy người đó mê Qua lắm. Ra Hà Nội cũng vậy, mấy người bán hàng rong thấy Qua là mừng. Qua cứ vòng vòng, đi chơi với họ, không có cảnh giới nào. Một mình Qua lái xe ra Hà Nội, ra Đà Nẵng, ra Hạ Long xuống thuyền ở 3 ngày 3 đêm. Lên tới Châu Đốc, Sa Pa ở một tuần ở trên đó. Đi khắp nơi như vậy, thâm nhập hết mọi nơi”. Giọng Vũ hào hứng trở lại khi kể chuyện lái xe xuyên Việt.
Nhưng khi tôi vừa dứt ra khỏi những hoài cảm tầm thường hỏi “anh đi lâu chưa?” thì Vũ lại đưa tôi trở lại với nỗi hoang mang tột đỉnh: “Tức là dẫn Qua đi, đưa Qua đi luôn đó”. Giải mã theo ngôn ngữ của Vũ có nghĩa là “Trời dẫn anh đi, đưa anh đi”.
Vậy thì hành trình xuyên Việt của Vũ, vậy thì 14 chốt chặn với những người anh em “dễ thương” kia là thật hay chỉ là hành trình trong tiềm thức của Đặng Lê Nguyên Vũ?
Tôi thật sự không biết.
Thanhnien.vn