Làm sao tôi có thể biến cái nhà mình thành bãi rác bằng đứa con dâu nói mãi không nổi này được?
Gia đình tôi mới đây đã trải qua một biến cố không nhỏ khi đứng trước sự thật rằng con dâu mình, người mà từ lúc đầu chúng tôi luôn kỳ vọng sẽ là người bạn đồng hành cùng con trai mình trong cuộc sống gia đình, lại trở nên lười biếng và có những hành vi không tôn trọng các thành viên trong nhà.
Ngày mới về nhà làm dâu, Hà nó không đến nỗi như thế này nhưng càng ở với nhau lâu tôi càng không thể chấp nhận nổi con cái trong nhà lười biếng đến phát sợ như thế.
Tôi nói thật không phải vì nó là con dâu mà tôi xét nét đâu mà quả thật là con bé nó quá lười.
Cũng bởi vì nó là dâu mới nên tôi nhịn rất nhiều chứ nó mà là con gái tôi thì tôi giềng cho lâu rồi chứ không để đến nỗi phải lên mạng mà kêu khổ thế này đâu.
Hà từ khi về làm dâu đã không mấy hòa nhập với cuộc sống gia đình chúng tôi.
Ban đầu, tôi đã nghĩ rằng có lẽ con bé cần thời gian để thích nghi, nhưng ngày qua ngày, thái độ cứ như người ngoài về ở trọ khiến tôi không thể không khó chịu.
Đã vậy cứ động vào 1 cái là con bé sẵn dàng thốt ra những lời nói thiếu tôn trọng với bố mẹ chồng đã khiến chúng tôi không khỏi lo lắng và bức xúc.
Tôi vẫn biết bản thân mình khá kĩ tính nhưng tôi không yêu cầu con bé phải làm gì nhiều, chỉ cần nó ăn xong rửa bát đừng để trong phòng đến mức có dòi cả lên.
Quần áo thay ra thì phải giặt chứ đừng để mốc xanh mốc đỏ lên trong giỏ đồ bẩn. Rác cũng thế, có thì phải vứt theo ngày chứ không phải dồn lại cả tuần bốc mùi hôi thối khắp nhà…
Con trai tôi nó đi làm xa nhà có khi cả tháng mới về 1 lần, nó nhắc nhở vợ ăn ở sạch sẽ nhiều lần rồi nhưng con bé này nó tự ái cao kinh khủng, cứ động vào 1 cái là giãy nảy lên.
Chồng nó chán đến mức đang tính cho vợ dọn ra ở riêng cho thoải mái muốn ở bẩn thế nào thì ở.
Khổ nỗi thứ nhất là kinh tế 2 đứa chưa vững, con tôi đi làm kiếm tiền chứ cái Hà nó nhất quyết không đi làm, làm ở đâu cũng được dăm ba bữa là nghỉ mà không nghỉ thì cũng bị người ta đuổi vì hết đi làm muộn rồi lại trốn làm không lý do. Bây giờ chưa con chưa cái gì còn thế thì không hiểu đến lúc nó sinh đẻ sẽ còn bê bối thế nào nữa?
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ và thất vọng hơn cả, đó là thái độ của nhà thông gia. Mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra, thay vì tìm cách hòa giải và khuyên bảo con cái, họ lại luôn đứng về phía Hà, bênh vực con gái mình mọi lúc mọi nơi.
Họ không chịu nhận ra hoặc có lẽ là không muốn nhìn nhận những sai sót từ phía con gái mình, khiến cho mọi vấn đề càng trở nên khó giải quyết hơn.
Với tôi, gia đình không chỉ là nơi chia sẻ niềm vui mà còn là nơi giúp đỡ nhau trong những khó khăn, giáo dục con cái về cách sống và ứng xử.
Thế nhưng, trường hợp của Hà và thái độ của nhà thông gia đã khiến tôi suy ngẫm nhiều về cách thức giáo dục và sự can thiệp của cha mẹ đối với cuộc sống riêng tư của con cái.
Tôi biết rằng không phải bất cứ ai sau khi kết hôn cũng có thể ngay lập tức hòa nhập hoàn hảo vào một môi trường sống mới. Nhưng tôi cũng tin rằng, với sự nỗ lực và ý thức tự giác, mỗi cá nhân đều có thể cải thiện bản thân và trở thành một phần quan trọng của gia đình chồng hoặc vợ. Đáng tiếc là Hà lại không tỏ ra muốn thay đổi hay cải thiện.
Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, tôi đều cố gắng giữ bình tĩnh, tìm cách đối thoại và giải quyết vấn đề theo cách lý trí nhất. Tôi không muốn làm to chuyện, bởi tôi biết rằng mọi sự căng thẳng sẽ chỉ làm tổn thương con trai tôi và sức khỏe của chính bản thân tôi. Nhưng đôi khi, sự im lặng và nhẫn nhịn ấy lại bị hiểu nhầm là sự yếu đuối, làm cho Hà càng thêm hỗn láo và chẳng muốn thay đổi.
Điều tôi lo lắng nhất hiện giờ không chỉ là sự hỗn láo của con dâu, mà còn là sức khỏe và hạnh phúc của con trai tôi. Việc sống trong một môi trường căng thẳng và không được tôn trọng sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý và cuộc sống của anh ấy. Tôi không muốn con mình phải chịu đựng những điều như vậy.
Trong hoàn cảnh này, tôi nhận ra rằng không chỉ là vấn đề giữa tôi và con dâu, mà còn liên quan đến cách nhà thông gia xem xét và giải quyết vấn đề. Thái độ của họ ảnh hưởng rất lớn đến cách mà Hà ứng xử và hành động. Tôi bắt đầu thắc mắc liệu có phải chúng tôi – những bậc làm cha mẹ – đôi khi quá chiều chuộng con cái, đến mức không dám nhìn nhận sự thật và nghĩ cho hạnh phúc thực sự của chúng?
Hiện tại, tôi vẫn đang tìm cho mình một hướng giải quyết hiệu quả nhất. Tôi hy vọng rằng có thể tìm được tiếng nói chung với nhà thông gia và con dâu, từ đó xây dựng lại môi trường gia đình hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Còn nếu như mọi chuyện cứ bế tắc thế này và không một ai có thiện chí giải quyết thì có lẽ tôi phải trả lại con dâu cho bên nhà thông gia để họ tiếp tục yêu thương, bao che chứ tôi và cả nhà tôi sắp sửa không chịu nổi nữa rồi.
Nguồn: https://giadinh.suckhoedoisong.vn/con-dau-ca-tuan-vut-rac-1-lan-khien-nha-toi-boc-mui-nong-nac-nhung-cu-he-nhac-nho-la-ba-thong-gia-lai-benh-cham-chap-172241203085751319.htm